Gửi hoa đào ra đảo
PTĐT - Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Tuân. Ngày anh chính thức được đứng vào hàng ngũ của Đảng sau nhiều năm công tác tại đảo Trường Sa Lớn. Anh em cán bộ chiến sĩ có mặt tại hội trường từ rất sớm để treo cờ Đảng,...

Gửi hoa đào ra đảo

PTĐT - Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Tuân. Ngày anh chính thức được đứng vào hàng ngũ của Đảng sau nhiều năm công tác tại đảo Trường Sa Lớn. Anh em cán bộ chiến sĩ có mặt tại hội trường từ rất sớm để treo cờ Đảng, kê lại bàn ghế, đặt tượng Bác, trang trí cây mai cây đào. Không khí mùa xuân theo những chuyến tàu đã về trên đảo. Với nỗ lực hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thường xuyên trau dồi đạo đức và bản lĩnh chính trị Tuân đã có được ngày hôm nay.

Nhiều dãy bàn đã kín chỗ, Tuân chỉnh lại quân phục, hồi hộp chờ đến giờ bắt đầu. Thượng tá Chung bước vào, ra hiệu cho mọi người đứng lên. Tiếng Quốc ca vang lên dội vào lồng ngực người chiến sĩ niềm tự hào dân tộc. Tuân như nghe thấy cả tiếng sóng biển ngoài đại dương vọng vào, tiếng của thân thương từ đất liền vọng tới. Dưới lá cờ Đảng quang vinh, Tuân xúc động tuyên thệ: “Tôi xin thề tuyệt đối trung thành với mục đích lý tưởng cách mạng của Đảng…”. Đảng ở đây, mùa xuân cũng đã ở đây rồi…

- Bố ơi, con mới gửi hoa đào ra đảo. Chắc là bố sẽ nhận được sớm thôi. Con đã chăm sóc hoa theo đúng hướng dẫn của mẹ.

- Cảm ơn con trai. Vậy là năm nay bố đón Tết to rồi. Nhưng bố chỉ sợ hoa sẽ nở trước khi ra tới đảo.

- Mẹ đã bảo đảm rằng hoa chỉ nở khi có bàn tay bố chạm vào.

- Cô giáo con nói “mẹ là cuốn từ điển yêu thương, cứ làm theo hướng dẫn sẽ thấy được hạnh phúc”. Con thường chỉ mở từ điển yêu thương mỗi khi thấy nhớ bố. Như là ngay bây giờ mẹ bảo nếu con muốn biết loài cá biển hát thế nào thì chỉ cần gọi điện cho bố.

- Con nhắm mắt vào đi. Bố sẽ cho con nghe tiếng bầy cá đang hát trong lòng đại dương nhé. Chúng đang hát ru những em bé ngoan ngủ đấy. Con nhắm mắt vào và ngủ ngon con trai nhé. Để mẹ còn soạn giáo án mai đi dạy.

Cuộc điện thoại về nhà đã kết thúc hồi lâu nhưng Tuân vẫn như nghe thấy giọng nói của đứa con trai sáu tuổi rủ rỉ trong lồng ngực. Con trai Tuân ra đời khi anh đang ở đảo làm nhiệm vụ. Ngày vợ trở dạ, cơn đau đẻ kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ anh ước gì có thể ở bên cạnh chăm sóc động viên vợ. Để được bế đứa con bé bỏng trong vòng tay, hôn hít thịt da thơm tho ấy. Cảm giác của một người đàn ông lần đầu được làm bố chộn rộn trong lòng. Nhất là khi được đồng đội thi nhau chúc mừng. Quây quần kể với nhau câu chuyện về những đứa con ngây thơ, ngộ nghĩnh. Tuân nhận thấy trong ánh mắt đồng đội của mình luôn dịu dàng khi nhắc đến con. Khác hẳn với hình ảnh rắn rỏi, khô khan, nghiêm túc thường ngày trong khi làm nhiệm vụ. Với họ càng xa gia đình thì tình cảm lại càng gắn kết bền chặt hơn qua những cuộc điện thoại chập chờn nhiễu sóng.

Năm ngoái, Tuân về đúng dịp Tết. Đó là một trong những cái tết hiếm hoi của đời lính được ở bên cạnh gia đình. Tết bắt đầu từ lúc cầm cuốc xới quang vườn vặng. Làm cỏ cho mấy luống hoa cánh chuồn, mào gà, cúc vạn thọ mẹ trồng dọc hai bên cổng nhà đều đã ra hoa rực rỡ đón tết đến xuân về. Ngày hai ba tháng Chạp cùng vợ lúi húi trong bếp làm mâm cơm cúng ông Công ông Táo. Chưa cúng xong con trai đã háo hức rủ bố đi phóng sinh cá chép tiễn ông Công ông Táo về trời. “Bố nghe thấy tiếng cá quẫy đuôi không? Bố có nhớ biển không?”. Trong mắt con biển của bố là điều gì đó vừa gần gũi vừa thiêng liêng lắm.

Năm nay Tuân lại cùng các đồng đội đón Tết xa nhà. Trong không khí mừng Đảng - mừng Xuân trên đảo Trường Sa Lớn, anh em chiến sĩ quyết tâm thực hiện tốt nghĩa vụ trên đảo. Cùng nhau học tập chính trị, huấn luyện chiến đấu, tuần tra canh gác… để giữ cho biển đảo Tổ quốc được bình yên. Những chuyến tàu chở hàng tết đều đã ra đến đảo. Quà Tết là tình cảm đủ đầy của đất liền quan tâm đến đời sống của chiến sĩ và nhân dân trên đảo. Từ lợn, gà, rau củ quả tươi đến những ống giang dài, những tờ lá dong xanh mướt cũng được gửi ra để anh em chiến sĩ tổ chức gói bánh chưng. Những bông mai vàng cũng chắt chiu phong vị Tết phương Nam theo cánh sóng ra nở vàng ngoài đảo. Ngó đàn gà con vàng ươm, những chú lợn đói ăn réo rắt, con mèo nhỏ hình như đang nhớ chủ. Giờ nhìn đâu cũng thấy được bóng dáng quê nhà. Hoa đào con trai gửi ra đã nằm gọn trong túi áo Tuân. Nhưng cu cậu nói với bố rằng giao thừa mới được mở thư ra. “Mẹ nói, đúng giao thừa hoa đào sẽ nở”. Đêm đứng gác giữa trời sương lạnh mà hoa đào con gửi để bên ngực trái cứ như những đốm lửa nhỏ âm ỉ ấm. Giờ này ở quê chắc cu cậu đã chìm vào giấc ngủ. Vợ anh có lẽ còn miệt mài cùng mẹ ngào mấy mẻ mứt gừng, mứt bí. Anh thích nằm im ắng trong nhà ngửi mùi bánh trái, mùi mứt, mùi men rượu len lỏi thơm vào từng xó xỉnh. Ngoài vườn gió lao xao thổi những tàu lá chuối. Lắng tai tưởng có thể nghe thấy tiếng chồi non đang nở, tiếng của những giọt sương đêm vừa thả mình buông xuống một bông hoa nào đó. Và biết đâu có thể nghe được cả tiếng của cơn mơ bé bỏng đang ngụ trong giấc ngủ của con.

Trẻ em trên đảo đều đã được nghỉ học đón tết. Nhưng lúc đi qua gốc bàng vuông Tuân còn nghe các em chụm đầu ngân nga lời hát: “Mỗi bước em đến trường/ Phong ba rợp bóng mát/ Chú Hải quân đứng gác/ Thân thương quá đi thôi/ Các bạn đất liền ơi/ Một lần ra đảo nhé/ Tự hào em sẽ kể/ Quê em ở Trường Sa”. (*) Có lẽ là các em đang tập luyện cho buổi giao lưu văn nghệ với văn nghệ sĩ và đoàn công tác vừa theo tàu từ đất liền ra. Tuân nhớ con quá. Nhớ những ngày hai bố con tíu tít nấu bánh chưng, cùng đi chặt mía lộc đặt bên ban thờ. Bố ngồi đằng trước con ngồi phía sau ôm theo bó cúc vàng và những nén hương thơm cùng nhau đi tảo mộ. Để kể với ông rằng “cây đào của ông năm nay lại ra hoa. Bà đã thay ông chăm sóc và trò chuyện cùng cây mỗi ngày ông ạ”. Lúc đèo nhau về, con dựa vào lưng bố lặng im. Tuân biết đó là giây phút bình yên xen lẫn cả nỗi buồn đẹp đẽ của một đứa trẻ ngoan, khi biết rằng sẽ chẳng bao lâu nữa bố lại phải xa nhà.

Giao thừa ở nơi đầu sóng ngọn gió rộn rã tiếng đàn ca. Ai cũng tranh thủ gọi điện cho người thân để chúc nhau những điều tốt lành trong năm mới. Tiếng con gọi mẹ, vợ gọi chồng, bố gọi con cứ ấm ran lên. Nhưng giao thừa cũng là lúc nghẽn sóng. Tiếng yêu thương cứ chập chờn, ngắt quãng. Tuân bấm máy gọi về nhà mấy lần mới được. Giọng con trai ấm áp vang lên:

-Bố à. Bố đón giao thừa ngoài đó có vui không? Ở nhà mẹ và bà cứ nhắc bố hoài. Năm nay mẹ làm mứt gừng muộn nên không kịp gửi cho bố trước Tết. Mẹ bảo ra Tết sẽ gửi tàu ra để những khi đứng gác bố ngậm cho đỡ ho. Bà có nấu món canh măng hầm xương mà bố thích nhất đấy. Bố có ngửi thấy mùi gì không?

Không để cho bố kịp trả lời, cu cậu lại thủ thỉ:

-Mùi của lá mùi già, vỏ bưởi trên người con đấy bố. Mẹ đun một nồi nước lá to thật to để tắm tất niên. Chắc là mẹ đun cho cả phần của bố. Giờ thì bố hãy mở thư của con ra đi. Thật chậm thôi bố nhé. Kẻo nụ đào giật mình sẽ co rúm lại.

Tuân nghe tiếng con cười giòn tan mà thấy hạnh phúc quện trong từng hơi thở. Anh mở bức thư của con ra, thật chậm. Thấy dòng chữ “Hoa đào con gửi ra Trường Sa tặng bố”. Đó là bức tranh con trai vẽ cây đào già khẳng khiu nhú những mầm non xanh vươn thẳng lên trời. Trên thân cây chỉ có một nụ đào duy nhất.

- Mẹ bảo bố nhắm mắt vào đi. Bố sẽ thấy hoa đào đang nở bung từng cánh nhỏ diệu kỳ.

- Đẹp quá con trai à. Một cánh, hai cánh, ba bốn cánh. Giờ thì bố thấy mùa xuân đã về chật tim rồi…

(*) Lời bát hát: Quê em ở Trường Sa

Truyện ngắn: Huyền Trang

Truyện ngắn: Huyền Trang