
{title}
{publish}
{head}
“Tháng Tư ơi sao yêu nhiều đến thế/Một khoảng trời, một chút bâng khuâng/Nắng lung linh bỏ mùa xuân ở lại/Em gọi hè trong chiếc lá me bay”. Thật chẳng thể nào đếm nổi bao nhiêu...
Cả một đời dò dẫm trong mớ bùn, đến cuối cùng nội cũng vùi mình trong đấy. Mùi bùn như ấp ôm cả một kiếp lam lũ của nội, thấy thương sao mà thương lạ thương kỳ.
PTO- Đã thành lệ, cứ hết một năm công tác là các cơ quan, đơn vị thường phải viết báo cáo và mở hội nghị tổng kết năm. Gia đình tôi cũng vậy, không nằm ngoài cái chung đó.
PTO- Đã thành lệ, cứ hết một năm công tác là các cơ quan, đơn vị thường phải viết báo cáo và mở hội nghị tổng kết năm. Gia đình tôi cũng vậy, không nằm ngoài cái chung đó.
PTO- Từ ngày ông Điều nghỉ hưu, hơn một tháng nay, nếp sinh hoạt trong gia đình bà Liên đảo lộn hẳn.
PTO- Từ ngày ông Điều nghỉ hưu, hơn một tháng nay, nếp sinh hoạt trong gia đình bà Liên đảo lộn hẳn.
PTO- Lâu lắm mới gặp lại Phi, kể từ lần chia tay ở quán “Khóm trúc vàng” ven đại lộ 13 năm trước. Lúc qua cầu vượt tôi cố hình dung về ông bạn của mình, lòng háo hức khó tả.
PTO- Lâu lắm mới gặp lại Phi, kể từ lần chia tay ở quán “Khóm trúc vàng” ven đại lộ 13 năm trước. Lúc qua cầu vượt tôi cố hình dung về ông bạn của mình, lòng háo hức khó tả.
PTO- Ông Lô buồn rầu đặt bức thư xuống bàn bảo vợ: - Thư của bác Giang đấy. Tội nghiệp cho bố con bác ấy! Bà Lô vội ngồi xuống bên chồng lặng lẽ đọc từng con chữ đang quằn quại...
PTO- Ông Lô buồn rầu đặt bức thư xuống bàn bảo vợ: - Thư của bác Giang đấy. Tội nghiệp cho bố con bác ấy! Bà Lô vội ngồi xuống bên chồng lặng lẽ đọc từng con chữ đang quằn quại...
PTO- Thành phố chìm trong màn mưa mờ mờ ảo ảo. Mưa như rắc bột lên những tay bàng khẳng khiu, trụi lá ở hai bên đường. Trên phố thưa thớt những bóng người vội vã. Họ đi rất...
PTO- Thành phố chìm trong màn mưa mờ mờ ảo ảo. Mưa như rắc bột lên những tay bàng khẳng khiu, trụi lá ở hai bên đường. Trên phố thưa thớt những bóng người vội vã. Họ đi rất...