
{title}
{publish}
{head}
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Có những lúc con cứ băn khoăn tự hỏi Không biết làm thế nào mà một thân một mình như Bác Lại có thể tìm được con đường cho dân tộc mình đi Khi trong tay không có thứ gì
Có những lúc con cứ băn khoăn tự hỏi Không biết làm thế nào mà một thân một mình như Bác Lại có thể tìm được con đường cho dân tộc mình đi Khi trong tay không có thứ gì
PTO- Bà cụ Vĩnh ngồi bên cửa sổ. Tay phải của cụ được băng bó cẩn thận và được treo lên ngang bụng bằng một băng vải màu đỏ. Cụ thẫn thờ nhìn ra ngoài sân.
PTO- Bà cụ Vĩnh ngồi bên cửa sổ. Tay phải của cụ được băng bó cẩn thận và được treo lên ngang bụng bằng một băng vải màu đỏ. Cụ thẫn thờ nhìn ra ngoài sân.
Trời chan nắng nóng lên đồi Để chè vàng lá, cho người xót xa Đêm qua mưa xuống quê nhà Cho chè xanh lại, để ta với mình
Trời chan nắng nóng lên đồi Để chè vàng lá, cho người xót xa Đêm qua mưa xuống quê nhà Cho chè xanh lại, để ta với mình
Anh đã đi dọc dài Đất Nước Với Trường Sơn, rừng đước, rừng chàm... Nhưng sẽ chẳng bao giờ quên được Hương bưởi quê mình ngan ngát mênh mang.
Anh đã đi dọc dài Đất Nước Với Trường Sơn, rừng đước, rừng chàm... Nhưng sẽ chẳng bao giờ quên được Hương bưởi quê mình ngan ngát mênh mang.
Nhớ một lần về báo công dâng Bác Tại nơi Người lâm bệnh sắp đi xa Nơi đầu giường của Bác vẫn còn kia Một chiếc quạt đơn sơ bằng... lá cọ!
Nhớ một lần về báo công dâng Bác Tại nơi Người lâm bệnh sắp đi xa Nơi đầu giường của Bác vẫn còn kia Một chiếc quạt đơn sơ bằng... lá cọ!