
{title}
{publish}
{head}
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Tháng ba, hoa gạo nở đỏ in bóng xuống dòng sông quê hương.
Tháng ba giao mùa, nắng gió cũng dịu dàng tựa ánh nhìn thiếu nữ. Giữa vòm trời diệu vợi, những bông hoa gạo tựa muôn vàn đốm lửa đỏ bừng mãnh liệt. Dường như mỗi loài hoa đều giữ cho riêng mình lời hẹn với thời gian nên bốn mùa thay nhau dệt giấc mơ rực rỡ nơi quê nhà.
Tôi trở về khung trời tháng ba xưa, bên bến sông đầu làng dưới tán cây hoa gạo. Lại thấy trước mặt là dáng bà, dáng mẹ bên bến sông, trong buổi ban mai nắng hồng ngồi giặt áo. Từng đôi tay cần mẫn như đang giặt cả những sợi nắng mỏng. Tiếng nói cười lẫn trong tiếng khua nước lao xao. Làn gió sớm nhuốm hơi sương thoảng qua những khuôn mặt yên bình. Nước sông trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Bao nhiêu đóa hoa nương theo cánh gió, rụng xuống bậc đá loang loáng nắng. Hoa xuôi theo những vòng sóng loang xa, dặt dìu theo nhịp chảy của sông, trôi về phía đầu non cuối bãi. Từng mảng hoa kết lại lênh đênh, đằm dịu tựa áng thơ xứ sở được viết từ sông nước êm đềm.
Có những chiều tan học, tôi đạp xe ra gốc gạo già ngoài bến nước. Ngồi xuống dưới tán cây cao, nhìn những bè hoa tựa mảnh khăn tay ai đánh rơi trên mặt sông biếc, tôi tự hỏi từ đâu người đời lại đặt tên là hoa gạo.
Cái tên “gạo” sao quá đỗi chân phương, gần gũi, gợi về những mùa màng no ấm từ đôi tay và tấm lòng cần lao. Cái tên nhắc nhớ trong tâm thức người xa xứ dáng hình một loài hoa nồng nhiệt thắp lửa trời và cũng lặng thầm nhóm lên ngọn lửa lòng, tỏa quầng sáng khiêm nhường soi lối về nguồn cội. Để dù có vươn xa vời vợi bốn phương trời vẫn không để mình tách rời cội rễ, nhớ rằng chính mình cũng từ phù sa rơm rạ, từ bao mùa hoa nở thắm đượm mà lớn lên.
Ngày chị tôi sang sông cũng vào mùa hoa gạo nở bên bến cũ. Hoa rụng đầy dưới gốc cây, đỏ như xác pháo tưng bừng, như màu mắt chị ngân ngấn đỏ hoe. Lúc thuyền hoa rời bến xuôi theo con nước, chị vẫn ngoái nhìn về phía mẹ cũng đang thổn thức dõi theo...
Những dải hoa nối theo đuôi thuyền như bịn rịn, luyến vương người con gái quê lấy chồng xa xứ. Chị để lại những mùa hoa nơi bến quê thuỷ chung màu son đỏ, để lại ánh trăng hò hẹn tuổi xanh xưa, cả miền ấu thơ nhặt hoa rơi kết vòng đội đầu giả làm cô dâu thẹn thùng...
Rồi một ngày chị gửi lại hết đa đoan quê người, trở về úp mặt vào lòng mẹ, khi từng mùa hoa đến hẹn lại nhuộm đỏ cả trời thương nhớ. Nhìn bóng chị ngồi sau chải đầu cho mẹ tóc trắng bay bay, ngoài kia bao vân sóng thời gian vỗ ngang đời lặng lẽ, lòng tôi lại se sẽ vọng lên những khúc ru hời. Từng cánh hoa gạo rụng trước mặt tôi như thầm nhắc dẫu có truân chuyên xứ người rồi cũng được ru ngủ trong vòng tay quê nhà ân nghĩa, bao dung.
Ngày tôi về đường xa lộng gió. Bến nước xưa đã không còn in bóng người quê giặt áo, không còn tiếng réo gọi nhau tắm mát của trẻ thơ.
Đã xa rồi những lần tôi theo mẹ chèo thuyền đi chợ sớm, dọc đường cúi nhặt những đóa hoa gạo xuôi theo con nước lững lờ trong sương.
Hoa gạo vẫn rơi đỏ cả bến sông quê, phủ lên miền dĩ vãng trải dài trong cõi nhớ. Nắng chiều in bóng tôi rưng rưng cúi nhặt một đoá hoa rụng, khẽ ấp vào ngực mình nghe thương nhớ toả hương. Một chiếc thuyền câu chở cả hoàng hôn trầm mặc phía chân trời...
Trần Văn Thiên ( Báo Hải Dương)
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Lao động là vẻ đẹp ẩn sâu trong từng nếp nhăn của tay mẹ, từng hạt mồ hôi thấm ướt lưng áo cha...
Hãy lắng nghe đi, bạn sẽ thấy lời thì thầm của đất. Rất khẽ thôi nhưng đủ để cảm nhận được những nhọc nhằn, vất vả của nhà nông.
Hòa bình, trong suy nghĩ của tôi không mang một màu duy nhất. Nó là bức tranh ghép từ bao sắc màu đời thường...
baophutho.vn Ngày 16/6, Hội Liên hiệp VHNT tỉnh phối hợp với Trường Đại học Hùng Vương tổ chức khai mạc lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn học năm 2025.
- Mở mắt dậy đã 8 giờ sáng. Tùng mở toang cánh cửa sổ đón những tia nắng mai buổi sớm. Mặt trời vẫn đủng đỉnh trước hiên nhà. Cơn gió cuối Thu tràn về như ve vãn từng sợi nắng...
Sáng nào thức dậy Lan cũng mở toang cánh cửa sổ để đón những tia nắng mai buổi sớm. Cơn gió cuối thu nhẹ nhàng mơn man từng chiếc lá như đánh thức tất cả giác quan. Lan hít một...
Những hạt mưa lất phất rơi, lả lướt, mơn trớn từng ngọn cỏ rồi rủ rỉ tách từng thớ đất để chuẩn bị phôi thai cho một vụ mùa mới. Bao giờ cũng thế, giao mùa, chuyển vụ trong cái...
Cuối Thu, nắng hanh hao. Chúng tôi bắt đầu mùa đi lấy củi, tích để đun cả năm. Hầu như chúng tôi không học thêm buổi chiều. Sau bữa trưa, chúng tôi hẹn nhau ra ngã ba bụi tre...
Năm nào cũng thế, cứ độ sau Tết là nhà tôi trầm lắng hẳn. Mẹ tôi đấm lưng, nắn chân tay, than đau mỏi khắp người. Thời tiết mưa phùn, nồm ẩm, rét xói vào da thịt hành hạ người...
Một mùa vải nữa đã đến, hè này tôi nhất định sẽ trở về quê mình, hít hà hương mùa hè, thưởng thức những trái vải chín mọng...