{title}
{publish}
{head}
Bà hàng xóm của tôi năm nay ngoài bảy mươi. Ăn vẫn khỏe nhưng đầu óc thì đã lẫn. Mà bà cụ vẫn còn ham chuyện lắm. Nhưng con cháu bà ai việc người nấy nên chẳng ai có thời gian...
Lâm Đồng vào những ngày mùa đông, sương mù vương vấn từ những con đèo quanh co cho đến những mái nhà ẩn mình trong thung lũng. Khi mặt trời còn ngái ngủ, đất trời nơi đây chìm...
(PTĐT) Đứng dưới chân búi tre, tôi nghển cổ nhìn người ấy. Đó là một người đi câu. Bên trái thắt lưng ông ta toòng teeng chiếc ống bơ bò, còn bên phải lủng lẳng một cái giỏ....
Nửa thế kỷ đã qua rồi Gặp lại... thầy đã da mồi tóc sương Biết bao là nhớ là thương Dội lên từ một mái trường tuổi thơ... Những hôm trời nắng trời mưa
(PTĐT) Đứng dưới chân búi tre, tôi nghển cổ nhìn người ấy. Đó là một người đi câu. Bên trái thắt lưng ông ta toòng teeng chiếc ống bơ bò, còn bên phải lủng lẳng một cái giỏ....
Nửa thế kỷ đã qua rồi Gặp lại... thầy đã da mồi tóc sương Biết bao là nhớ là thương Dội lên từ một mái trường tuổi thơ... Những hôm trời nắng trời mưa
Chúng em đi khắp nẻo đường Tổ quốc Khắc mãi trong tim câu uống nước nhớ nguồn Câu hát năm nào vẫn đọng trong tôi Như nhắc nhở, bồi hồi, trăn trở
Chúng em đi khắp nẻo đường Tổ quốc Khắc mãi trong tim câu uống nước nhớ nguồn Câu hát năm nào vẫn đọng trong tôi Như nhắc nhở, bồi hồi, trăn trở
Tôi về đây tìm lại ngày xưa Tìm lại tuổi thơ, tìm thầy, tìm bạn. Quá khứ gian nan một thời bom đạn. Ai mất ai còn gặp để cầm tay?
Tôi về đây tìm lại ngày xưa Tìm lại tuổi thơ, tìm thầy, tìm bạn. Quá khứ gian nan một thời bom đạn. Ai mất ai còn gặp để cầm tay?
(PTĐT) Xe ô tô đỗ lại cạnh một ngôi nhà ngói nhỏ phía bên trên đường. Hạnh tò mò nhìn ngôi nhà đóng kín mít, trên hiên có lan can rộng. Mọi người lục tục xuống xe. Cô Tuyết bảo:
(PTĐT) Xe ô tô đỗ lại cạnh một ngôi nhà ngói nhỏ phía bên trên đường. Hạnh tò mò nhìn ngôi nhà đóng kín mít, trên hiên có lan can rộng. Mọi người lục tục xuống xe. Cô Tuyết bảo: