Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

12 năm gắn bó với các bé bị bỏ rơi là 12 năm mẹ Nguyễn Thị Bích Thủy (sinh năm 1978) trải qua biết bao vui buồn, lo toan và cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Từ ngày đầu bước chân vào mái trường này, mẹ Thủy đã nhận về mình một sứ mệnh đặc biệt – trở thành mẹ của những đứa trẻ không nơi nương tựa.

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Dưới bàn tay chăm sóc và tình yêu thương của mẹ Thủy, những đứa trẻ từng yếu ớt, sợ hãi giờ đã biết mỉm cười, biết gọi “mẹ” bằng giọng nói lắp bắp nhưng chan chứa đầy tin yêu. Có bé khi mới về trường còn khóc suốt đêm, chỉ chịu yên khi được mẹ Thủy ôm vào lòng. Với mẹ Thủy, niềm hạnh phúc giản dị là được nhìn thấy những mảnh đời nhỏ bé kém may mắn được sống trong tình mẹ bao dung, ấm áp.

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Suốt 12 năm qua, mẹ Thủy chưa một lần nghĩ đến chuyện dừng lại, dù công việc luôn đòi hỏi sự kiên nhẫn và tình yêu thương, bao dung vô bờ bến. Mỗi ngày của mẹ Thủy bắt đầu từ sáng sớm. Ngay khi đến trường, mẹ dọn dẹp phòng, chuẩn bị đồ ăn sáng, giúp các con vệ sinh, thay quần áo, rồi chơi cùng các con, dạy các con học nói, học hát...

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Có những đêm các con ốm, mẹ Thủy thức trắng để đo nhiệt độ, cho con uống thuốc. Dù đôi lúc mệt mỏi nhưng chỉ cần nghe tiếng các con gọi “mẹ ơi”, mọi nhọc nhằn lại tan biến. Điều khiến mẹ Thủy trăn trở nhất là làm sao để các con dù thiếu may mắn luôn cảm thấy được yêu thương và không thấy mình khác biệt. Với mẹ, mỗi nụ cười, mỗi bước tiến nhỏ của các con là một niềm vui lớn, là động lực để mẹ Thủy tiếp tục gắn bó với công việc thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa này.

Chung một “sứ mệnh” đặc biệt như mẹ Thủy, mẹ Đào Thị Liên (sinh năm 1990) là một trong những “mẹ nuôi” trẻ tuổi nhất của trường với 6 năm miệt mài chăm sóc, dạy dỗ các con.

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Tâm sự với tôi, mẹ Liên chia sẻ: “Mỗi đứa trẻ đều có một câu chuyện riêng và tôi mong mình có thể góp phần nhỏ để các con được sống vui, sống tốt hơn”. Mẹ Liên vẫn nhớ như in khoảng thời gian chăm sóc bé Chung – đứa trẻ bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn, lớn lên trong vòng tay của các mẹ đến giờ. Con bị bại não, thân hình gầy guộc, một tay bị tật khoèo, mỗi lần mặc áo cho con là cả một thử thách vì con cứ kêu lên, không cho mặc.

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Chung hay la hét, đập phá mỗi khi không vừa ý, có lúc giận dỗi ném cả đồ chơi. Mẹ Liên kiên trì chơi cùng con, dạy con cách cầm đồ chơi, kiên nhẫn dỗ dành con. Mỗi khi chơi được, Chung lại cười, nụ cười hồn nhiên, trong trẻo khiến cho mẹ Liên quên hết mệt mỏi. Có lần, Chung bất ngờ bò đến ôm lấy mẹ Liên, ngồi yên trong lòng khiến mẹ Liên xúc động đến nghẹn lời.

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Bên cạnh mẹ Thủy và mẹ Liên, Trường Giáo dục chuyên biệt tỉnh còn có 6 người mẹ đặc biệt khác – những người đồng hành thầm lặng trong hành trình lớn lên của những đứa trẻ thiếu may mắn. Mỗi người một tính cách, một câu chuyện, nhưng tất cả đều có chung một điểm: Tình thương lớn lao dành cho các con. Họ coi nhau như người thân trong một gia đình, cùng chia sẻ niềm vui khi các con biết nói được từ đầu tiên, hay vỡ òa xúc động khi thấy con bắt đầu bước những bước đi đầu tiên...

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Với họ, mái trường này không chỉ là nơi làm việc mà còn là ngôi nhà thứ hai, nơi từng ánh mắt, nụ cười của các con trở thành nguồn động lực để tiếp tục cố gắng. Dù có nhiều khó khăn, vất vả nhưng trong tim mỗi người mẹ ấy vẫn sáng lên ngọn lửa của tình yêu thương – thứ khiến họ ở lại, gắn bó và tiếp tục viết nên những câu chuyện đẹp về lòng nhân ái và sự hy sinh thầm lặng.

Hà Trang

Trong vòng tay “Mẹ nuôi”

Xuất bản: 1:20:10:2025:10:04

 {name} - {time}
{body}
 {name} - {time}
{body}

0 bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM