{title}
{publish}
{head}
Thế gian có đẹp đến đâu, có thú vị đến đâu, thì nơi bình yên nhất vẫn là nhà, có đủ mẹ cha, có gia đình, ấy là hạnh phúc. Trong ta da diết nỗi nhớ bữa cơm gia đình dân dã, chân chất vị nắng vị mưa mà mẹ đã trọn lòng gửi vào đó tình yêu thương đậm đà.
Nơi chốn ấy đón ta ra đời, từng vuông gạch nơi khoảng sân nhà chứng kiến những bước đi chập chững đầu tiên mẹ vỡ hòa hạnh phúc, còn cha thì vỗ tay cỗ vũ “cố lên nào con gái ơi”. Là nơi cha chỉ cho những bài học đầu tiên khi bi bô học nói "Đây là cái quạt mo, kia là cái bóng đèn..." cứ thế cả thế giới theo ngón tay cha chỉ, đôi mắt tròn ngây thơ, rồi một ngày bật lên tiếng gọi “cha”. Cha ở bên ta từ ngày chập chững đến những ngày sắp khôn lớn, trưởng thành.
Lạ thật. Chỉ biết nhớ là nhớ. Có khi nhớ quay quắt. Nhớ gì không nhớ lại nhớ mùi hương trong gian bếp của mẹ. Mùi của mắm muối, của gia vị. Mùi của rau củ sang hơn chút là mùi thịt mùi cá. Tôi nhớ khi còn nhỏ, gian bếp của mẹ có lẽ là nơi thu hút chúng tôi nhất, bởi ở đó là những lần mẹ rang ngô cho một chút mỡ vào cho béo mỗi lần ăn môi của em Tèo cứ bóng lồng bóng lộn. Là khi mẹ rang lạc cho chút muối mặn ăn chỉ biết là hao cơm. Ôi nói như ngôn ngữ địa phương chúng tôi thì “chu choa răng mà ngon ri hè”. Là những lần mẹ vùi trong than đỏ hồng ấy những củ khoai, củ sắn cha mới đào chiều qua. Vị ngọt nưng nức của khoai nướng quyện vào mùi khen khét của tro trấu tạo nên hương vị đặc trưng dẫu tôi có đi hết cả cuộc đời cũng chẳng thể nào quên.
Đến lúc trưởng thành lâu lâu mới được về ăn cơm mẹ nấu. Về để nghe những lời dạy bảo của mẹ. Tôi thuộc lỳ làu những câu nói của mẹ. Những khi vui, lắm lúc buồn, khi vấp ngã tôi chỉ ước được khóc trên vai mẹ rồi nghe cha tỉ tê “cố lên con gái”. Ta mới hiểu ra được rằng chính gia đình là nơi ta được nhỏ to sẻ chia, vỗ về sau mỗi thành công hay thất bại. Trong dòng đời hối hả, tất bật bon chen, nhiều mỏi mệt thì điều đầu tiên người ta thường nghĩ đến và như là một lựa chọn duy nhất là: Về nhà!
Hương vị tình thân trong căn nhà ba gian ấy, là những tiếng cười giòn tan khi mẹ nghe tin tôi đậu đại học, là những khi cha vui năm nay lúa được mùa. Là những đêm trăng mất điện cả nhà cùng ôn lại chuyện xưa cũ. Ngồi nghe cha mẹ kể cái thời còn yêu nhau, cha mày tán mẹ ra sao, mẹ chảnh như thế nào. Thấy mẹ cười khúc khích rồi đấm vào lưng cha thùm thụp, tình yêu bốn mươi năm qua của cha mẹ càng ngày càng đầy, bởi đã có nhiều hơn nữa những tình yêu nhỏ được sinh ra.
Hãy luôn nâng niu, gìn giữ, trân trọng tình cảm của những người thương yêu nhất của mình khi ta còn có thể. Bởi, gia đình - nơi để yêu thương và được yêu thương. Bất chợt nhớ đến câu thơ trong bài “Con cò” của nhà thơ Chế Lan Viên "Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con..."
Thiên Kim (Báo Lâm Đồng)
“Được học”, “Bà đại sứ”, “Tro tàn của Angela”... là những tác phẩm hay về nghề giáo mà độc giả và các thầy cô nên đọc nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
baophutho.vn Từ ngày 17-18/11, tại sân khấu nhà văn hóa Khu Dù, xã Xuân Sơn, UBND huyện Tân Sơn tổ chức Liên hoan Nghệ thuật quần chúng huyện Tân Sơn.
Khi những cơn mưa rào mùa hạ bất chợt đến rồi đi đỏng đảnh như cô gái mới lớn và những bông phượng vỹ vươn mình thắp lửa khắp sân trường, góc phố, lòng lại nao nao nhớ về thời...
baophutho.vn Tôi còn nhớ ngôi nhà lợp lá tro có những cột lim đen bóng và mấy ô cửa sổ hình chữ nhật nhìn ra mảnh vườn của bà. Một phần tuổi thơ tôi ở đó...
Bao gồm 4 mẫu, bộ tem Kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ đã tạo nên một câu chuyện liên hoàn bằng hình ảnh, xuyên suốt từ quá khứ hào hùng tới tương lại tươi sáng của...
Đêm, hương hoa ngào ngạt cả không gian nhỏ bé khu vườn nhà tỏa ra từ cây lộc mưng (lộc vừng) trước cổng. Sáng ra một lớp hoa đỏ rải thảm trên nền gạch thẫm. Mấy chú ong mật còn...
Một chiều đi ngang những xóm làng, bãi bồi ven sông miên man xanh biếc, mảnh vườn của mẹ lại hiện về sống động trong tôi. Những xa xưa bỗng được đánh thức bởi mùi hương ngày cũ...
Ai sinh ra ở quê thường sẽ sớm làm bạn với nắng. Nắng đi dọc suốt bốn mùa yêu thương. Nhưng có lẽ chỉ có nắng hè mới đủ làm thức dậy tất cả các giác quan để rồi chạm khắc vào...
Một chiều mùa hè mất điện nóng nực, bạn nói nhớ rằng quạt nan ngày xưa vô cùng. Không dưng lòng tôi lúc đó gợn lên bao nhiêu ký ức thật đẹp. Tôi cứ tưởng hình ảnh chiếc quạt...
Khi đã làm người lớn, có bao giờ trong hồi tưởng của bạn vọng về những tiếng rao ngang dọc mấy con đường xóm cũ? Tôi nhớ lắm, thi thoảng ước chi mình như cánh chim lạc đường...
baophutho.vn Chiều 27/4, Hội nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Hội Văn học- Nghệ thuật tỉnh Điện Biên tổ chức Khai mạc Liên hoan ảnh Nghệ thuật khu...
Tôi lớn lên dưới mái nhà tranh gầy guộc liêu xiêu thơm mùi khói cơm chiều lửa đỏ, câu hát à ơi men theo vách thời gian đổ bóng xuống lời ru khi mẹ tôi tuổi đã xế chiều.