
Sắn lùi (Tản văn)
Ngày đông rét cắt da, cắt thịt, lũ trẻ thả trâu, bò lên đồi, cắt cử một đứa trông chừng, rồi tìm nơi khuất gió, kiếm củi đốt lửa sưởi. Ngồi sưởi ấm mà chẳng có việc gì làm cũng buồn, nhất là khi bụng đói cật rét thì hay nghĩ đến ăn. Kiếm cái ăn dễ nhất ở vùng đồi quê tôi là sắn lùi.