
{title}
{publish}
{head}
Cơn mưa đông mang theo bao ký ức đẹp đẽ, thấm đẫm trong hương vị củ khoai, khúc sắn nướng thơm phưng phức. Thật khó quên chiều mưa đông năm ấy.
“Bạn còn nhớ những cơn mưa đông ngày ấy...”. Nhận được tin nhắn của bạn trong một chiều mưa đông lắc rắc. Cái lạnh tràn về buốt trên da thịt, khiến lòng tôi bâng khuâng nhớ về những ngày xưa cũ. Những chiều mưa đông nơi quê nhà...
Mưa đông về, mặt trời trốn biệt đi đâu. Mùa đông về mang theo những áng mây màu bạc. Bầu trời nặng trĩu nỗi buồn. Mẹ tôi nói, tất thảy những gì trên cõi đời này đều có câu chuyện, nỗi niềm riêng.
Thế nên, mưa đông giống như những giọt nước mắt của bầu trời mùa đông, đầy tâm sự. Tôi co ro trong chiếc áo len màu hạt dẻ, tay đút thật sâu vào túi quần, miên man nghĩ về quãng đường tới trường xa tít tắp.
Và đó cũng là những ngày đến trường gian nan nhất của những học sinh quê nghèo. Hồi đó, chẳng đứa nào có xe đạp, đều phải cuốc bộ tới trường. Nhà nghèo, quần áo mặc không đủ ấm, tấm áo mưa mỏng tạm bợ không đủ che những giọt mưa đông giá lạnh.
Chúng tôi thường đợi nhau ở một điểm hẹn nào đó để đi. Đường đến trường vui hơn. Mưa rơi, đường trơn như bôi mỡ. Đứa nào đứa nấy đều phải tháo dép ra, bám thật chắc mười đầu ngón chân xuống đất, dò dẫm từng bước một, nơm nớp sợ ngã. Nhớ cái thời khó khăn đó lại thấy yêu vô cùng tình bạn thuở ban đầu ngây thơ, trong sáng, thắm thiết mà keo sơn.
Lúc tới được trường, rửa chân sạch sẽ cũng là lúc đôi chân tấy đỏ, sưng vù vì lạnh. Những ngày mưa đông như thế, thầy cô thường đợi học sinh bằng một bếp lửa ấm. Thầy trò ngồi vây quanh bếp lửa. Học trò giơ bàn tay tím bầm, đỏ tấy, miệng xuýt xoa kêu lạnh, mong ngày mai mưa ngừng rơi và trời sẽ hửng nắng. Những lúc đó, tôi muốn ngồi thật lâu trước bếp lửa, để cảm nhận da thịt mình ấm lên, thấy những nụ cười của bạn mình.
Cơn mưa đông còn mang theo bao ký ức đẹp đẽ, thấm đẫm trong hương vị củ khoai, khúc sắn nướng thơm phưng phức. Thật khó quên những chiều mưa đông năm ấy. Cũng bên bếp lửa tự chế, trong một căn chòi dựng tạm, đám trẻ nghèo ngồi nướng khoai, nướng sắn. Từng củ khoai, khúc sắn được vùi trong lớp than hồng với bao sự háo hức, thèm thuồng của tuổi nhỏ. Tôi không thể diễn tả hết được hương vị của thức quà vô giá đó. Chỉ biết rằng mỗi lần nhớ lại, hình ảnh khúc sắn, củ khoai, bở tơi ngọt lừ phảng phất hương thơm của đồng quê lưu luyến mãi không thôi.
“Bạn còn nhớ hồi đó chúng mình...?”. Tim tôi đã nức nở rung lên từng hồi thật khẽ khi đọc lại những dòng tin nhắn của bạn. Năm tháng trôi đi, ký ức của tôi tưởng chừng ngủ yên trong quên lãng, thế nhưng mưa đông một lần nữa đã dội về nhắc nhớ niềm thương day dứt.
MAI HOÀNG
(Theo Báo Hải Dương)
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Lao động là vẻ đẹp ẩn sâu trong từng nếp nhăn của tay mẹ, từng hạt mồ hôi thấm ướt lưng áo cha...
Hãy lắng nghe đi, bạn sẽ thấy lời thì thầm của đất. Rất khẽ thôi nhưng đủ để cảm nhận được những nhọc nhằn, vất vả của nhà nông.
Hòa bình, trong suy nghĩ của tôi không mang một màu duy nhất. Nó là bức tranh ghép từ bao sắc màu đời thường...
baophutho.vn Ngày 16/6, Hội Liên hiệp VHNT tỉnh phối hợp với Trường Đại học Hùng Vương tổ chức khai mạc lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn học năm 2025.
- Mở mắt dậy đã 8 giờ sáng. Tùng mở toang cánh cửa sổ đón những tia nắng mai buổi sớm. Mặt trời vẫn đủng đỉnh trước hiên nhà. Cơn gió cuối Thu tràn về như ve vãn từng sợi nắng...
baophutho.vn Sáng 25/12, Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) Lâm Thao tổ chức hội nghị tổng kết công tác hội năm 2024, triển khai nhiệm vụ trọng tâm năm 2025.
Con người ta sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi xa làng, xa quê có rất nhiều thứ để nhớ. Đặc biệt là vào những ngày cuối năm lây phây mưa bụi, Tết đến xuân về. Có người nhớ gia...
Mùa xuân vẫn về qua cây cầu vắt ngang sông. Một khúc sông rộng đủ để những chuyến đò ngang bối rối, chênh chao. Khi không còn chở đò nữa, bóng người lái đò cứ thế xa dần, mờ...
Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá cuối thu lặng lẽ buông mình. Đất trời hanh hao đón một mùa đông mới....
Ngày hội trường, cậu bạn từ miền Trung cũng ra kịp chuyến tàu chiều để sáng hôm sau từ Hà Nội về thăm trường cũ. Mọi khi ồn ào thế, mọi khi "ăn sóng, nói gió” thậm chí có cả...