
{title}
{publish}
{head}
Lao động là vẻ đẹp ẩn sâu trong từng nếp nhăn của tay mẹ, từng hạt mồ hôi thấm ướt lưng áo cha...
Trên công trường xây dựng cầu Vạn nối quốc lộ 37, TP Chí Linh với đường dẫn cầu Triều, thị xã Kinh Môn.
Mỗi sớm mai thức dậy, tôi lại nghe âm thanh xôn xao vọng lên từ con ngõ nhỏ. Tiếng máy xay bột rì rì, tiếng chổi tre quét nhẹ sân gạch, tiếng mẹ gọi con dậy đi học, tiếng mấy bà trong xóm gọi nhau í ới chuẩn bị gánh hàng ra chợ. Những thanh âm quen thuộc ấy len lỏi vào từng nếp nhà, đánh thức một ngày mới bằng nhịp điệu cần mẫn của lao động đời thường.
Lao động tưởng là điều bình dị, giản đơn nhưng kỳ thực, lao động là vẻ đẹp ẩn sâu trong từng nếp nhăn trên tay mẹ, từng hạt mồ hôi thấm ướt lưng áo cha, từng ánh mắt lấp lánh hy vọng của người công nhân bên giàn máy, từng bước chân cần cù của bác nông dân trên cánh đồng lúa đang thì con gái. Lao động là vinh quang, đáng được trân trọng.
Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ông ngoại ngồi đan rổ, rá dưới gốc cau khi tôi còn nhỏ. Đôi tay ông chai sạn nhưng đều đặn, chắc nịch khiến mỗi sản phẩm ông làm ra chắc chắn, đẹp đẽ. Ông nói với tôi: “Làm gì cũng phải yêu việc mình làm. Cái rổ, cái rá, cái thúng là dụng cụ lao động rất cần thiết của nhà nông”. Tôi ngồi bên, mê mẩn ngắm bàn tay ông.
Rồi lớn lên, đi nhiều nơi, gặp nhiều người, tôi càng thấm thía lời ông. Từ người thợ xây thầm lặng dựng lên bao mái ấm, đến cô giáo miệt mài bên bảng đen phấn trắng hay những chị công nhân cần mẫn bên từng đường kim, mũi chỉ, đến anh kỹ sư ngày đêm canh cánh với những công trình. Mỗi người một nghề, một nỗi lo toan, nhưng điểm chung là ai cũng đang nỗ lực để mang lại điều tốt đẹp không chỉ cho riêng mình.
Có người nói, lao động là gánh nặng nhưng trong lời dạy từ thuở nhỏ của ông đã khiến tôi nhận ra lao động là cách con người “gieo hạt no ấm và hy vọng”. Làm việc không chỉ để nuôi thân mà còn là cách mỗi người thể hiện tình yêu với cuộc sống, với gia đình, với quê hương đất nước. Chúng ta yêu lao động không chỉ bởi kết quả tạo ra, mà còn bởi hành trình tạo nên giá trị.
Ngày nay, giữa nhịp sống hiện đại, giá trị của lao động càng trở nên sâu sắc. Máy móc, rô bốt có thể thay thế phần nào sức người, nhưng không thay được khối óc sáng tạo, trái tim nhiệt huyết và tinh thần bền bỉ của người lao động. Trong từng công trình hiện đại, trong từng sản phẩm xuất khẩu mang thương hiệu Việt đều có mồ hôi, trí tuệ và cả niềm tự hào của bao con người đang ngày đêm làm việc.
Với tôi không gì đẹp bằng hình ảnh người nông dân đi giữa cánh đồng lúa chín vàng, bao la bát ngát, hít một hơi thật sâu cảm nhận màu vàng no ấm. Đó là thành quả của lao động, của một nắng hai sương trên mỗi cánh đồng quê hương. Không gì xúc động bằng khoảnh khắc người công nhân tan ca trở về, lau vội mồ hôi trên trán, dang rộng vòng tay ôm con nhỏ vào lòng. Họ không đợi ai vinh danh. Những người thợ, người nông dân, giáo viên, công nhân, lái xe, bác sĩ... mỗi người là một mảnh ghép của bức tranh xã hội, nơi vinh quang đến từ sự bền bỉ, trách nhiệm và tình yêu trong công việc.
Hồng Nhung (Báo Hải Dương)
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Hãy lắng nghe đi, bạn sẽ thấy lời thì thầm của đất. Rất khẽ thôi nhưng đủ để cảm nhận được những nhọc nhằn, vất vả của nhà nông.
Hòa bình, trong suy nghĩ của tôi không mang một màu duy nhất. Nó là bức tranh ghép từ bao sắc màu đời thường...
baophutho.vn Ngày 16/6, Hội Liên hiệp VHNT tỉnh phối hợp với Trường Đại học Hùng Vương tổ chức khai mạc lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn học năm 2025.
- Mở mắt dậy đã 8 giờ sáng. Tùng mở toang cánh cửa sổ đón những tia nắng mai buổi sớm. Mặt trời vẫn đủng đỉnh trước hiên nhà. Cơn gió cuối Thu tràn về như ve vãn từng sợi nắng...
Sáng nào thức dậy Lan cũng mở toang cánh cửa sổ để đón những tia nắng mai buổi sớm. Cơn gió cuối thu nhẹ nhàng mơn man từng chiếc lá như đánh thức tất cả giác quan. Lan hít một...
Những hạt mưa lất phất rơi, lả lướt, mơn trớn từng ngọn cỏ rồi rủ rỉ tách từng thớ đất để chuẩn bị phôi thai cho một vụ mùa mới. Bao giờ cũng thế, giao mùa, chuyển vụ trong cái...
Cuối Thu, nắng hanh hao. Chúng tôi bắt đầu mùa đi lấy củi, tích để đun cả năm. Hầu như chúng tôi không học thêm buổi chiều. Sau bữa trưa, chúng tôi hẹn nhau ra ngã ba bụi tre...
Năm nào cũng thế, cứ độ sau Tết là nhà tôi trầm lắng hẳn. Mẹ tôi đấm lưng, nắn chân tay, than đau mỏi khắp người. Thời tiết mưa phùn, nồm ẩm, rét xói vào da thịt hành hạ người...
Một mùa vải nữa đã đến, hè này tôi nhất định sẽ trở về quê mình, hít hà hương mùa hè, thưởng thức những trái vải chín mọng...
Ký ức học trò không rực rỡ hay ồn ào. Nó chỉ cần giản dị như những trưa hè ghé quán bánh đúc, uống chén nước vối mát lạnh.