
{title}
{publish}
{head}
Cuối Thu, nắng hanh hao. Chúng tôi bắt đầu mùa đi lấy củi, tích để đun cả năm. Hầu như chúng tôi không học thêm buổi chiều. Sau bữa trưa, chúng tôi hẹn nhau ra ngã ba bụi tre ngồi chơi, đầu giờ chiều thì xách dao lên rừng. Tới nơi, mỗi đứa sẽ tỏa đi mỗi hướng để chặt cho đủ bó củi của mình, hẹn giờ tập kết. Trước khi lao củi xuống chân dốc để bó rồi vác về, chúng tôi ngồi lại, tán gẫu. Thích nhất là được ngắm quê mình từ trên cao - một thung lũng rực rỡ sắc màu.
Đây là khu nhà ở, kia là khu đồi. Nhiều ngôi nhà, mái đủ màu sắc: Đỏ tươi, xám rêu phong, .... Xen giữa những cụm đồi, nhà là các cánh đồng, vút tầm mắt. Quốc lộ 1B như một dải lụa màu xám uốn lượn giữa thung lũng, chia quê tôi thành hai nửa. Bên này là cánh đồng và các dãy núi đá, bên kia là cánh đồng với trùng điệp núi đất nối nhau.
Trên dải lụa ấy, nhìn từ chỗ chúng tôi ngồi, người, xe trông nhỏ như những con kiến cứ đi, về. Khắp thung lũng, màu xanh là chủ đạo. Mỗi ngày, màu xanh ấy sẽ ngả dần sang vàng. Xanh, vàng xen lẫn. Những cánh đồng cạn, sẽ vàng trước, vì đón nước nên hay cấy lúa sớm. Những cánh đồng thuận nước thường cấy lúa muộn nên vẫn còn xanh nguyên.
Những bó củi tươi mang về được dựng lên dựa vào nhau. Khi đống củi của mỗi nhà cứ to dần, thì màu vàng của quê hương rực rỡ: Vàng lúa, vàng nắng. Đó là câu chuyện của những ngày chúng tôi chưa mười tám.
Vậy mà đã qua bao nhiêu mùa lúa. Bạn cùng lấy củi giờ mỗi người mỗi nơi. Có người đã đi về miền xa lắm. Mạ vẫn được gieo, lúa vẫn được cấy, mạ xanh rồi lúa vàng. Đời lúa, đời người. Có những vụ lúa mất mùa, nỗi lo âu giấu vào tiếng thở dài của cha, sự sốt ruột hiện lên trong mắt mẹ. Có những mùa vàng no ấm, ánh mắt mẹ cha lấp lánh niềm vui.
Sống xa quê đã hơn nửa số tuổi mình, tôi vẫn mong ngóng mỗi mùa lúa chín - mùa vàng, mùa yêu thương.
Theo Trịnh Thị Hiên/ Báo Thái Nguyên
- Mở mắt dậy đã 8 giờ sáng. Tùng mở toang cánh cửa sổ đón những tia nắng mai buổi sớm. Mặt trời vẫn đủng đỉnh trước hiên nhà. Cơn gió cuối Thu tràn về như ve vãn từng sợi nắng...
Sáng nào thức dậy Lan cũng mở toang cánh cửa sổ để đón những tia nắng mai buổi sớm. Cơn gió cuối thu nhẹ nhàng mơn man từng chiếc lá như đánh thức tất cả giác quan. Lan hít một...
Năm nào cũng thế, cứ độ sau Tết là nhà tôi trầm lắng hẳn. Mẹ tôi đấm lưng, nắn chân tay, than đau mỏi khắp người. Thời tiết mưa phùn, nồm ẩm, rét xói vào da thịt hành hạ người...
Một mùa vải nữa đã đến, hè này tôi nhất định sẽ trở về quê mình, hít hà hương mùa hè, thưởng thức những trái vải chín mọng...
Ký ức học trò không rực rỡ hay ồn ào. Nó chỉ cần giản dị như những trưa hè ghé quán bánh đúc, uống chén nước vối mát lạnh.
Hè về, sen luôn đúng hẹn, sẽ ngan ngát lá xanh, dịu dàng hoa trắng, quyến rũ hoa hồng đan xen khi nhận được tín hiệu mùa từ vũ trụ gửi tới.
Tháng sáu bao giờ cũng vậy, mưa đấy rồi lại nắng lên, nắng tháng sáu cũng mở ra những kỷ niệm và dự định.
Nhìn cánh đồng quê đang vàng rực màu lúa chín, đó đây có tiếng sáo diều vi vu vang xa trong gió, ký ức với những buổi chiều mò cua, bắt ốc cùng lũ bạn xưa lại ùa về trong tôi.
Khi tôi còn nhỏ, sống ở quê, cạnh nhà tôi có một bà cụ là mẹ liệt sĩ, theo vai vế họ hàng, tôi gọi bà là bà cố.
Bốn Mường Hòa Bình đều có các xóm, xã vùng cao. Do vị trí địa lý có nhiều khó khăn, trở ngại nên các địa phương này vẫn là nỗi lo toan, trăn trở về sự phát triển nhiều mặt của...
Người ưa thích đạp xe ở thành phố Cảng không thể không nhắc đến cung đường trong lành, hấp dẫn không chỉ bởi phong cảnh nên thơ, trữ tình mà còn bởi sự độc nhất vô nhị của nó...
Rạng sáng, tiếng gà vang lên giục giã vạn vật thức giấc, đó là âm thanh quen thuộc tôi từng nghe mỗi sáng như chiếc đồng hồ báo thức bây giờ, âm thanh thân thương ấy gắn bó với...