{title}
{publish}
{head}
Mùa xuân, tựa như một cuộc hẹn ấp ủ từ những ngày đông dài lạnh giá. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận rõ mùi hương ngai ngái của cỏ non, cái ấm áp len lỏi của ánh nắng nhạt và tiếng ríu rít của chim chóc trên những nhành cây vừa hé lá. Mùa xuân không bao giờ đến bất ngờ. Nó đến như một lời hứa ngọt ngào, dịu dàng, khiến lòng người chộn rộn mong chờ.
Những ngày cuối đông, mẹ thường nói: “Xuân sắp về rồi, con ạ”. Trong giọng nói của mẹ, mùa xuân như một người bạn cũ thân thiết, gợi nhớ những kỷ niệm đã qua nhưng vẫn đầy ắp hy vọng cho tương lai. Tôi nhớ những lần theo mẹ ra vườn để gom lá khô, tỉa bớt những cành cây đã gãy rụng sau mùa đông. Bàn tay mẹ khéo léo chạm vào từng nhánh cây như thể trò chuyện với chúng, khuyến khích chúng chờ ngày xuân ấm để đâm chồi nảy lộc.
Mùa xuân của tuổi thơ tôi luôn là hình ảnh của quê hương - một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà mái ngói đỏ au, lấp ló sau những hàng rào râm bụt xanh rì. Mỗi khi xuân về, hoa đào trước sân nhà ông nội lại nở rộ. Những bông hoa nhỏ nhắn, hồng thắm, rung rinh trong gió xuân. Ông thường bảo: “Cây đào này là linh hồn của mùa xuân”. Đối với ông, mỗi lần cây đào nở là một dấu hiệu của sự sống, của niềm vui và hạnh phúc.
Tôi nhớ những buổi chiều cuối năm, khi ông ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, mân mê từng lá đào còn xanh, mắt xa xăm kể chuyện về những mùa xuân đã qua. Ông kể về những lần đón Tết trong khó khăn, khi cả gia đình quây quần bên nhau dưới ánh đèn dầu leo lét, chia nhau từng miếng bánh chưng xanh nhỏ. Ông nhấn mạnh rằng tình cảm gia đình chính là điều quý giá nhất trong những ngày xuân.
Ký ức ấy in sâu trong tâm trí tôi, mỗi lần nhắc đến mùa xuân, lòng lại xốn xang lạ kỳ. Mùa xuân không chỉ là mùa của thiên nhiên, mà còn là mùa của tình thân, của những cuộc đoàn viên đong đầy cảm xúc.
Có lẽ chẳng ai quên được những ngày giáp Tết, khi khắp nơi ngập tràn tiếng cười, tiếng chổi quét sân và mùi thơm của bánh chưng đang sôi trên bếp lửa. Cả gia đình quây quần bên nhau, người vo gạo, người gói lá, người trông nồi bánh. Những câu chuyện vui buồn của một năm cũ cứ thế được kể đi kể lại, rồi tan vào tiếng cười giòn tan của lũ trẻ nhỏ.
Mùa xuân còn là mùa của những giấc mơ. Trẻ con mơ về những bao lì xì đỏ rực, về những chiếc áo mới thơm mùi vải. Người lớn mơ về một năm mới bình an, no đủ. Còn tôi, tôi mơ về một mùa xuân dài vô tận, nơi mọi người mãi mãi quây quần, yêu thương và không bao giờ phải rời xa nhau.
Năm tháng trôi qua, tôi lớn lên và rời quê hương để theo đuổi những giấc mơ khác. Nhưng mùa xuân quê nhà vẫn luôn ở đó, như một điểm tựa tinh thần, như một lời nhắc nhở rằng tôi luôn có một nơi để trở về.
Những ngày xuân xa quê, tôi nhận ra rằng, mùa xuân không chỉ là một mùa trong năm, mà còn là một trạng thái của tâm hồn. Đó là khi lòng ta dịu lại, khi ta biết trân trọng những điều giản dị, khi ta cảm nhận được sự yêu thương và gắn bó trong từng khoảnh khắc.
Có lần, tôi trở về nhà sau một năm dài bận rộn. Khi bước vào cổng, tôi thấy mẹ đang ngồi tỉa cành mai, gương mặt rạng rỡ như chính mùa xuân. Nhìn mẹ, tôi nhận ra rằng người đã gánh trên vai biết bao mùa xuân, biết bao hy sinh để giữ ngọn lửa ấm áp cho gia đình. Mùa xuân ấy, tôi học được một điều quý giá: Dù có đi đâu, làm gì, lòng biết ơn và tình yêu thương gia đình luôn là hành trang quý báu nhất.
Mùa xuân năm nay, tôi có hẹn với quê nhà, với mùa xuân của tuổi thơ, với những yêu thương chưa bao giờ phai nhạt. Bước chân qua ngõ nhỏ, tôi nghe thấy tiếng gọi của những mùa xuân cũ, tiếng thì thầm của thời gian và lòng mình bỗng chùng xuống.Có hẹn với mùa xuân, là có hẹn với ký ức, với những điều dung dị nhưng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Mùa xuân không chỉ là thời gian, mà là cảm giác - một cảm giác ấm áp, chan chứa yêu thương, đủ để xua tan mọi giá lạnh trong lòng.
Theo Báo Lâm Đồng
Bà hàng xóm của tôi năm nay ngoài bảy mươi. Ăn vẫn khỏe nhưng đầu óc thì đã lẫn. Mà bà cụ vẫn còn ham chuyện lắm. Nhưng con cháu bà ai việc người nấy nên chẳng ai có thời gian...
Lâm Đồng vào những ngày mùa đông, sương mù vương vấn từ những con đèo quanh co cho đến những mái nhà ẩn mình trong thung lũng. Khi mặt trời còn ngái ngủ, đất trời nơi đây chìm...
Hằng năm, cứ độ khoảng ngày 10 tháng Chạp là mẹ tôi lặt lá mấy cây trước sân nhà. Mẹ bảo: “Muốn mai nở đúng vào mấy ngày Tết thì phải lặt lá và thời gian lặt lá là từ ngày...
Tôi yêu mùa đông, yêu thành phố nhỏ của tôi trong những ngày giá rét. Niềm nhớ cứ len lén dâng lên, quấn quyện, vơi đầy khó phai.
Đám cúc vàng, thược dược, lay ơn trước sân nhà đã rực rỡ nghinh xuân. Khắp nẻo đường quê cờ đỏ sao vàng phấp phới tung bay trong gió.
Những ngày mưa to gió lớn, không đi làm nương được, mẹ rủ đám con gái chúng tôi lấy ghế mây ra đầu hè ngồi khâu vá. Bà nội tôi đeo kính lão xỏ kim, bà cười móm mém theo những...
Tháng Chạp, những cơn gió mùa Đông Bắc liên tiếp ùa về. Gió bấc tái tê ngấm vào từng thớ thịt. Trên cánh đồng làng, vài người nông dân choàng áo mưa che thân, cố gắng cày cuốc...
Tháng chạp về trong sắc vàng rực của vạt hoa cải trên đồng, trên nụ đào nở sớm e ấp trước cổng, trong sắc thắm của các loài hoa chờ đến kỳ nở rộ...
Trong nỗi bận lòng của đứa con xa quê nghĩ mình sẽ lỗi hẹn mùa xuân, tôi tự hỏi mình, chừ xứ Quảng đã rục rịch chuẩn bị tết chưa?
Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá cuối thu lặng lẽ buông mình. Đất trời hanh hao đón một mùa đông mới....
Chiều. Làn gió se lạnh vời vợi dọc theo những con phố. Gió về cuốn đi cái oi nồng của những ngày nắng hanh hao. Bỗng vòng xe vô tình rẽ vào phố cũ. Lâu lắm không về phố, hình...
Chọn cho mình một góc quán cà phê ngoài trời, tôi nhìn dọc theo Phố sách Hà Nội. Vài ba người có lẽ là khách du lịch đang thích thú chụp ảnh và lựa sách, thi thoảng so vai, sửa...