
{title}
{publish}
{head}
Ai đó từng nói, mưa mùa hạ như trái tim của đất trời, chợt vui, chợt buồn, đầy nồng nhiệt mà cũng thật mong manh...
Mưa mùa hạ còn gắn liền với tuổi thơ của biết bao người
Mùa hạ về mang theo những cơn mưa bất chợt, lúc ào ạt, lúc rả rích, thấm đẫm phố phường. Ai đó từng nói, mưa mùa hạ như trái tim của đất trời, chợt vui, chợt buồn, đầy nồng nhiệt mà cũng thật mong manh.
Buổi sớm, tôi dạo bước bên hồ Bạch Đằng ở TP Hải Dương yên bình. Mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng gợn lên những vòng sóng nhỏ bởi làn gió sớm lướt qua. Trời vẫn còn nặng hơi mưa từ đêm qua, mây trắng lững lờ trôi như chưa muốn rời bầu trời thành phố. Trên con đường ven hồ, lũ trẻ con tung tăng đạp xe, cười nói ríu rít, đuổi nhau dưới tán cây xanh mướt mát. Đôi vợ chồng già thong thả tản bộ, tay nắm tay, thỉnh thoảng dừng lại nhặt một chiếc lá rụng còn ướt sương. Phố xá sau cơn mưa như dịu lại, khoác lên mình tấm áo mới tinh khôi và trong trẻo.
Những cơn mưa mùa hạ thường đến rất nhanh. Khi nắng vẫn còn óng ả trên những tán cây, vậy mà chỉ vài phút sau mây đen đã ùn ùn kéo đến, gió thốc mạnh và mưa trút xuống ào ào. Người đi đường hối hả trú mưa dưới mái hiên, những quán cà phê bên đường. Trong quán cà phê nhỏ nhìn ra hồ, tôi thấy mưa như vẽ nên một bức tranh đầy cảm xúc, lấp loáng trên mặt hồ. Hồ lăn tăn sóng, mặt nước như loang loáng gương trời. Những chú chim sẻ ướt mèm trú dưới mái hiên, thỉnh thoảng rỉa lông, rồi hót líu lo. Một vài đôi bạn trẻ nép dưới ô, vừa đi vừa cười rúc rích. Một bác xe ôm mặc áo mưa, kiên nhẫn đợi khách nơi góc phố.
Thành phố nhỏ thôi, nhưng đủ để ta bắt gặp những khoảnh khắc đời thường dễ thương đến thế.
Hải Dương vào mùa hạ, trời nhiều nắng nhưng cũng chẳng thiếu những ngày mưa rả rích kéo dài. Ở các đường phố Trần Hưng Đạo, Phạm Ngũ Lão, Lê Thanh Nghị... có những thân cây xà cừ cổ thụ vẫn lặng lẽ xòe tán, che mưa, che nắng.
Mưa mùa hạ gắn liền với tuổi thơ của biết bao người. Tôi vẫn nhớ những buổi trưa hè, khi cơn mưa bất chợt ập đến, lũ trẻ trong khu tập thể Bình Minh lại hò nhau chạy ra khu sân chung tắm mưa. Tiếng cười giòn tan vang cả khu tập thể nhỏ bé mà ấm cúng. Tất cả giờ chỉ còn trong ký ức nhưng mưa hạ vẫn như sợi dây vô hình, nối liền quá khứ với hiện tại, gợi về những tháng ngày hồn nhiên, trong trẻo.
Trên những cánh đồng ven đô của TP Hải Dương, mưa hạ mang đến mùi đất nồng nàn, mùi lúa đang vào hạt thơm mùi sữa. Mưa mùa hạ như một bản nhạc rộn ràng được hòa âm từ những tiếng mưa rơi trên nón mẹ, tiếng lúa xào xạc trong gió. Mưa mùa hạ không chỉ làm dịu mát không gian mà còn xoa dịu lòng người, nhắc ta biết ơn những điều bình dị quanh mình.
Mưa mùa hạ không kéo dài triền miên, dầm dề như mưa xuân, cũng không lạnh buốt như mưa đông. Mưa mùa hạ đến rồi đi, để lại bầu không khí mát lành, để cây cối hồi sinh, để lòng người nhẹ nhõm. Mưa như phép màu của tạo hóa, gột rửa những bụi bặm, tưới mát những tâm hồn cằn cỗi.
Hôm nay, cũng giữa một ngày mưa, tôi dừng chân trước quán nhỏ ven đường, gọi một ly cà phê nóng, lặng lẽ nhìn phố phường mướt mát. Tôi thấy dòng xe chậm lại, thấy người qua đường vội vã tìm chỗ trú, thấy bà cụ bán hàng rong nép vào hiên nhà, thấy bọn trẻ reo lên khi đón những giọt mưa đầu mùa hạ. Và tôi chợt nhận ra, mưa mùa hạ không chỉ tưới mát phố phường, mà còn nhắc chúng ta biết sống chậm lại, biết yêu thương nhiều hơn.
Tháng năm, TP Hải Dương đón mùa hạ bằng những cơn mưa bất chợt như thế. Những cơn mưa đọng lại trên lá, trên mái ngói, trên hàng cây ven hồ và cả trong lòng những người yêu thành phố này. Dẫu mai đây, ta có đi đâu, làm gì, ký ức về mưa mùa hạ nơi phố phường vẫn sẽ ở lại, như một mảnh ghép dịu dàng trong trái tim.
Theo Báo Hải Dương
Khi tôi còn nhỏ, sống ở quê, cạnh nhà tôi có một bà cụ là mẹ liệt sĩ, theo vai vế họ hàng, tôi gọi bà là bà cố.
Bốn Mường Hòa Bình đều có các xóm, xã vùng cao. Do vị trí địa lý có nhiều khó khăn, trở ngại nên các địa phương này vẫn là nỗi lo toan, trăn trở về sự phát triển nhiều mặt của...
Vào những buổi chiều mùa hè, nơi hóng mát lý tưởng nhất là trên những con đường và bờ cỏ mềm ẩn mình dưới tán cây trong lòng công viên thành phố.
Trên trái đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của cha mẹ dành cho con. Với tôi, những kỷ niệm về cha luôn là ký ức không thể nào quên.
baophutho.vn Tham gia hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” toàn quốc năm 2025, kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 -...
baophutho.vn Thực hiện Kế hoạch tổ chức Hội diễn Nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” toàn quốc kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh...
baophutho.vn Ngày 11/5, Hội truyền thống Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh tỉnh; Ban liên lạc nữ chiến sĩ Trường Sơn tỉnh và Hội truyền thống Trường Sơn -...
baophutho.vn Ngày 26/4, Hội Liên việp Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc trại sáng tác Mỹ thuật, Nhiếp ảnh năm 2025.
“Tháng Tư ơi sao yêu nhiều đến thế/Một khoảng trời, một chút bâng khuâng/Nắng lung linh bỏ mùa xuân ở lại/Em gọi hè trong chiếc lá me bay”. Thật chẳng thể nào đếm nổi bao nhiêu...
Cả một đời dò dẫm trong mớ bùn, đến cuối cùng nội cũng vùi mình trong đấy. Mùi bùn như ấp ôm cả một kiếp lam lũ của nội, thấy thương sao mà thương lạ thương kỳ.
Má nói đời má đã trải qua từ chiến tranh loạn lạc, thời bao cấp, đất nước đổi mới... không chuyện gì mà má chưa từng gặp. Lúc 16 tuổi, đã được người mai mối tới dám dạm hỏi. Mà...
Ở phố, đâu thiếu những nhà cao chọc trời nhưng vẫn thấy nhớ một căn gác nhỏ. Lạ nỗi, mỗi khi lên đó nhìn ra phố, tôi bỗng thấy cuộc đời này thật khác. Căn gác như một nơi trốn...