{title}
{publish}
{head}
Má nói đời má đã trải qua từ chiến tranh loạn lạc, thời bao cấp, đất nước đổi mới... không chuyện gì mà má chưa từng gặp. Lúc 16 tuổi, đã được người mai mối tới dám dạm hỏi. Mà yêu đương chi mô, về ở chung với người ta răng được! Má kể vậy.

Ảnh minh họa (nguồn internet).
Trận lụt Giáp Thìn năm 1964 lịch sử và bi thương, ngôi làng vùng trũng thấp, nằm bên dòng sông Tranh, đem phù sa bồi đắp, màu mỡ ... bỗng tan hoang. Chỉ trong một đêm của tháng Mười, mà ngôi nhà của ngoại đầm ấm, đông vui, bỗng chốc trôi hết ra biển cả...
Cũng năm đó, má trốn nhà đi bộ đội. Cùng đơn vị đi chiến đấu khắp các nơi ác liệt như Sơn Long, Sơn Thạch, Sơn Khánh, Tiên Hà, Tiên Cảnh...
Cô gái 20 tuổi đứng vào hàng ngũ của Đảng, giơ tay xin thề “Trung thành với lý tưởng của Đảng”. Trong một trận giao tranh, đơn vị trúng bom, hy sinh gần hết, bà sống sót, nhưng bị thương rất nặng. Bom vùi cả người, đôi tai không nghe được gì, hàm răng trắng muốt, đều đặn như hạt bắp cũng không còn nữa...
Khi tỉnh dậy, bà thấy mình ở bến Giằng, bà và bao thương binh nặng men theo sườn núi Tây Trường Sơn để đi Bắc chữa bệnh. Vượt gần tháng trời, trên chuyến xe gập ghềnh, đầy lá ngụy trang, bom rơi, đạn nổ, có những người phải nằm lại bên đường, bà đã được sống.
Khi thấy má tôi ngồi trên xe lăn ở trại thương binh nặng Gia Viễn, ba tôi lại bắt chuyện, lúc ấy bà đã nghe tiếng được, tiếng mất, nghe giọng Quảng mừng rơi nước mắt. Từ trại thương binh đó mà tìm được đồng hương, rồi nên vợ, nên chồng.
Giặc Mỹ ném bom phá hoại miền Bắc, 12 ngày đêm cuối năm 1972, bụng mang dạ chửa, một mình về vùng di tản, sinh con gái đầu lòng trong căn hầm trú ẩn. Nhưng vui vì thấy con tròn trịa, bởi hai vợ chồng đều hứng chịu những trận rải thảm chất độc hóa học và vết thương chằng chịt trên cơ thể.
Thống nhất đất nước, trở về quê, mới biết cha mẹ không còn nữa, ân hận, day dứt bóp nghẹt trái tim bà. Bởi từng đó năm đi bộ đội, gái út của cha mẹ chưa một lần về thăm nhà, không đội khăn tang công sinh thành, dưỡng dục...
Chồng bộ đội, đi biền biệt, một mình sinh con, một mình bà nuôi dạy. Bàn tay cầm súng, cầm viết, rồi chính bàn tay đó cầm cuốc vỡ đất khai hoang...
Bỏ mặc chuyện làm bà nọ, bà kia, mặc cả từng đồng để nuôi dạy 5 tàu há mồm, mà đứa con trai duy nhất lại nhiễm chất độc da cam, một năm thì hết 10 tháng nằm viện, dù người có lệch qua một bên, bàn tay dù co quắp, nói không tròn chữ nhưng cuối cùng, em tôi cũng gọi được tiếng “Má ơi!”.
Rồi bàn tay đó thay đôi mắt! Khi vết thương tái phát, những cơn đau đầu dữ dội, đôi mắt má chìm trong bóng tối! Bàn tay nhăn nheo ấy, lại cảm nhận mọi thứ, tự mò mẫm trong “đêm tối” mịt mù.
Bàn tay nhăn nheo, rà vặn volum radio, những giai điệu hào hùng 50 năm thống nhất đất nước. Từ đôi mắt đục ngầu của má, rịn ra đôi dòng nước. Chắc má nhớ thời xẻ dọc Trường Sơn...
Nguồn: Hà An (Báo Quảng Nam)
baophutho.vn Đó là một câu thơ trích ra từ bài thơ “Vỡ lòng” trong tập thơ “Dần sáng” (NXB Hội Nhà văn năm 2025) của Nhà thơ trẻ - Thượng úy Nguyễn Thị Kim...
baophutho.vn Với sứ mệnh đưa nghệ thuật đến gần hơn với đồng bào vùng sâu, vùng xa, Nhà hát Lạc Hồng đã tổ chức 1.705 buổi biểu diễn, góp phần nâng cao đời...
baophutho.vn Ngày 21/9, Ban liên lạc cựu chiến binh Sư đoàn 355 tỉnh Phú Thọ cùng tác giả tác phẩm mới - Bài ca cách mạng: “Chúng con về bên mẹ” tổ chức gặp...
baophutho.vn Nhà văn Y Mùi - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (tên khai sinh là Đào Thị Mùi) chị là vợ nhà văn Trần Quang Quý – Giải thưởng Nhà nước về Văn học...
baophutho.vn Nguyên Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Lê Huy Ngọ đã qua đời vào hồi 3 giờ 56 phút ngày 16/9/2025 (tức ngày 25 tháng 7 năm Ất...
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.