
{title}
{publish}
{head}
“Tháng Tư ơi sao yêu nhiều đến thế/Một khoảng trời, một chút bâng khuâng/Nắng lung linh bỏ mùa xuân ở lại/Em gọi hè trong chiếc lá me bay”. Thật chẳng thể nào đếm nổi bao nhiêu lần ta đã ngân nga những vần thơ đầy cảm xúc dạt dào như vậy mỗi độ tháng Tư về.
Ảnh minh hoạ (nguồn internet).
Trong những nghĩ suy về một bức tranh chớm hạ bình yên, tháng Tư khẽ khàng đẩy hồn tôi trôi triền miên trên mớ hồi ức về những tháng tư đã xa. Đi qua bao đoạn trường gió sương, ướm bàn chân phong trần ngược xuôi trên hành trình vạn dặm, ký ức vẫn vẹn nguyên như mới hôm qua.
Tháng Tư về, đẹp lắm những góc nhớ thân thương. Những góc nhớ ngọt ngào như hoa, như nắng, như gió, như mây... hòa quyện cùng nhau để tạo thành tháng Tư chan chứa thương yêu!
Nhưng vẫn riêng có một ngày tháng Tư đẹp hơn tất thảy. Một ngày tháng Tư mà mọi người Việt Nam luôn nhớ và rất đỗi tự hào. Sau những gian khổ, hy sinh, nhân dân Việt Nam đã giành được độc lập, tự do trọn vẹn sau hơn 100 năm Pháp thuộc, 21 năm Mỹ thuộc. Đó là trang sử hào hùng gắn với những cuộc hành quân thần tốc, những chiến công đầy quả cảm của những người lính để giành được chiến thắng 30/4, để non sông đất nước được nối liền một dải.
Ký ức về những câu chuyện được nghe, những trang sách được đọc, những bộ phim được xem... về chiến thắng 30/4 luôn khắc sâu trong trái tim tôi. Tôi nhớ hình ảnh những chàng trai, cô gái tuổi mười tám đôi mươi đã xếp bút nghiên lên đường chiến đấu. Vừa cởi áo học trò khoác lên mình chiếc áo lính, họ bước vào trận chiến một mất một còn với tinh thần “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.
Hình ảnh các bà, các mẹ vai khoác súng tay cầm liềm, vừa chiến đấu vừa sản xuất, với quyết tâm làm việc bằng hai để “thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người”. Tôi nhớ về hình ảnh những chuyến tàu không số, những người tù Côn Đảo kiên trung, những người lính anh dũng đã nằm lại dưới biển xanh để đất nước ta ngày hôm nay độc lập...
Và tôi còn nhớ rất nhiều, rất nhiều những hình ảnh khác nữa - những hình ảnh về đất nước ta, dân tộc ta, đồng bào ta luôn kiên cường, bất khuất để làm nên một ngày tháng Tư lịch sử.
Ngày 30/4/1975, một Việt Nam bé nhỏ đã chứng minh cho cả thế giới thấy sức mạnh quật cường của tinh thần đoàn kết dân tộc. Hóa ra cái mảnh đất hình chữ “S” nằm bên bờ Biển Đông ấy không dễ bị khuất phục. Khởi đầu với những gậy tầm vông, những giáo mác thô sơ, những người dân thật thà, hiền hậu đã kiên cường chống lại những đại bác, những hạm đội, những pháo đài bay. Lớp này ngã xuống, lớp khác lại đứng lên. Cứ như vậy, dân tộc Việt Nam đã kiên cường, bất khuất, chiến đấu cho đến ngày chiến thắng. Sự hy sinh của lớp lớp người Việt Nam đã được đền đáp xứng đáng!
Để hôm nay, mỗi dịp tháng Tư về chúng ta lại hân hoan cùng nhau hát vang bài ca chiến thắng. Để khắp các con đường, ngõ phố, bản làng, thôn xóm trên đất nước ta, lá cờ đỏ sao vàng no gió tung bay và băng rôn, khẩu hiệu rợp trời mừng kỷ niệm ngày chiến thắng. Đi đâu cũng nghe thấy giai điệu: “Hội toàn thắng náo nức đất nước. Ta muốn bay lên, say ngắm sông núi hiên ngang. Ta muốn reo vang, hát ca muôn đời Việt Nam. Tổ quốc anh hùng!”...
Hợp âm tháng Tư khi cao vút rộn ràng niềm vui thống nhất, khi lại trầm lắng bồi hồi tưởng nhớ sự hy sinh xương máu của những con người nguyện khuyết đi bản thân mình để vẹn tròn đất nước.
Nguồn: Hoài Thu (Báo Tuyên Quang)
Cả một đời dò dẫm trong mớ bùn, đến cuối cùng nội cũng vùi mình trong đấy. Mùi bùn như ấp ôm cả một kiếp lam lũ của nội, thấy thương sao mà thương lạ thương kỳ.
Má nói đời má đã trải qua từ chiến tranh loạn lạc, thời bao cấp, đất nước đổi mới... không chuyện gì mà má chưa từng gặp. Lúc 16 tuổi, đã được người mai mối tới dám dạm hỏi. Mà...
Ở phố, đâu thiếu những nhà cao chọc trời nhưng vẫn thấy nhớ một căn gác nhỏ. Lạ nỗi, mỗi khi lên đó nhìn ra phố, tôi bỗng thấy cuộc đời này thật khác. Căn gác như một nơi trốn...
Vài ngày sau tôi đã có chỗ trống đậu xe máy trước hành lang cổng trường để đón cháu ngoại. Không có quy định, luật lệ gì nhưng hầu như ai cũng theo một trật tự bất thành văn có...
“Năm 1968, khi cô Hai con mới theo chồng được 4 tháng thì bị máy bay “đầm già” của Mỹ bắn chết. Đó là một cái chết không toàn thây, đầu tóc cháy xém, tay chân gãy hết vì trúng...
Nếu ta biết yêu thương, trân trọng từng phút giây hiện tại là ta đang gieo trồng một tương lai tràn đầy hy vọng và ý nghĩa. Mỗi phút giây ta sống là một món quà.
Mỗi độ tháng tư về tôi lại có cảm giác bồi hồi khó tả. Một chút hoài niệm, một chút chờ đợi, hy vọng cứ đan xen, hòa quyện...
Mẹ gọi điện bảo: “Mày không về thì cho bọn trẻ về với tao, nhà có tiếng trẻ tao còn biết là mình đang sống”. Tôi chợt giật mình, lâu rồi tôi không về thăm mẹ, thấm thoắt đã...
Tổ quốc - hai tiếng thiêng liêng mà mỗi khi cất lên, trái tim của triệu triệu người Việt Nam lại trào dâng bao cảm xúc: Yêu, thương, tự hào, tin tưởng và kiêu hãnh biết bao.
Có đôi lúc tôi tự hỏi, nếu trên đời này không có thanh âm con người sẽ sống ra sao, những sinh vật khác cũng vậy. Gọi nhau, giao tiếp, chia sẻ với nhau bằng cách nào, biểu cảm...