
{title}
{publish}
{head}
Tôi cảm thấy tâm trí thật tĩnh lặng, thư giãn tuyệt vời và dễ chịu đến lạ kỳ khi đọc sách. Với tôi, sách mãi là người bạn tốt, đồng hành, thân thiết đến suốt đời.
Các em thiếu nhi Hải Dương đọc sách tại Thư viện tỉnh
Thuở tôi còn nhỏ tôi chỉ biết quê mình - vùng đất Thanh Hà, xứ Đông chưa có ti vi, đài cũng hiếm. Trẻ con ngoài nghịch đất, câu cá, chơi bi, đánh chuyền, đánh chắt, chơi đồ hàng... thì món ăn tinh thần duy nhất là sách.
Tôi nhớ như in, cuốn sách đầu tiên tôi đọc trong đời không phải là cuốn truyện tranh chữ to, tranh vẽ rất đẹp, rất bắt mắt như bây giờ trẻ con thường được bố mẹ mua cho mà là cuốn truyện Dế Mèn phiêu lưu kí của nhà văn Tô Hoài. Cuốn sách khổ nhỏ xinh xắn, chữ nhỏ li ti, giấy vàng khè, bìa có vẽ một chú dế mèn trông khá là tinh nghịch, láu lỉnh. Đó là cuốn sách nhiều chữ và khá dày đối với một đứa nhóc vừa mới biết đọc như tôi.
Năm ấy, tôi học vỡ lòng, vừa mới đi học nhưng cô giáo khen tôi sáng dạ, nhanh biết đọc. Một sáng chủ nhật, bố bảo tôi thử đọc để bố kiểm tra xem đã đọc thông chưa. Qua được bài “test” của bố tôi lỉnh ra nằm giữa các bó rạ sau mùa gặt tháng mười. Đọc một lèo, mẹ gọi về ăn trưa cũng không thưa. Chiều ấy, tôi về nhà với cái bụng đói meo và tất nhiên, bị một roi quắn đít nhưng trong đầu vẫn lởn vởn cuộc phiêu lưu hấp dẫn của chú dế mèn. Và từ đó tôi phát hiện ra có một thế giới còn hấp dẫn hơn cả đánh chắt, đánh chuyền, chơi đồ hàng... Đó là sách.
Bố tôi là một giáo viên dạy văn nên mua rất nhiều sách. Trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi ngày ấy, sách để trên giá, trong hốc tường, trong các hòm gỗ. Sách đủ các thể loại, truyện cổ kim đông tây, sách khoa học, sử thi, truyện, thơ, tiểu thuyết... nhưng nhiều nhất vẫn là sách văn học của bố.
Tôi đọc như một thói quen, đọc như một món ăn, như một đam mê, đọc tất cả những quyển gì tôi thấy. Mỗi ngày, cứ nhanh nhanh chóng chóng xong việc nhà là tôi lại lỉnh ra một chỗ nào đó yên tĩnh, một mình đọc ngấu nghiến. Khi thì sau đống rơm, khi vắt vẻo chạc cây, lúc phải trùm chăn bật đèn pin để đọc vì sợ mẹ mắng do thức khuya.
Tôi biết mẹ hay quan sát và để ý tôi đọc, mà tôi thì chỉ muốn thoát khỏi sự giám sát ấy của mẹ. Có những cuốn tôi thấy trên giá sách, định bụng sẽ đọc nhưng sau đó không thấy đâu. Mẹ đã cất đi vì chắc không phù hợp với tuổi của tôi.
Tôi rất nhớ lần vừa tìm được cuốn “Bỉ vỏ”, bắt đầu bị cuốn hút từ những trang đầu tiên thì bị mẹ “mượn” mất. Tôi chọn quyển ấy vì tò mò, chả hiểu “Bỉ vỏ” là cái gì. Sau đấy tôi không tìm thấy nó đâu nữa. Sau này lớn lên, tìm và đọc trọn vẹn tác phẩm nổi tiếng ấy của nhà văn Nguyên Hồng tôi thấy mẹ “mượn không trả” là có lý.
Năm tôi học cấp 2, thư viện trường nơi bố mẹ tôi dạy học là một thư viện điểm của huyện, sách rất nhiều. Cô phụ trách thư viện rất chiều tôi - đứa cháu gái suốt ngày tìm tòi, lục lọi làm phiền cô để mượn sách.
Khi tôi học lên cấp 3, xuất hiện dịch vụ cho thuê sách truyện. Truyện kiếm hiệp Kim Dung thường được thuê phổ biến, nhưng tôi không thích thể loại ấy lắm...
Những cuốn sách khiến tôi nhớ đến tận bây giờ là những cuốn đã lấy đi những giọt nước mắt của tôi thời thơ bé. Cảm xúc tuổi thơ vẫn là điều gì đó thật mạnh mẽ, khó nhạt phai theo tháng năm.
Khi lớn lên, đi làm và đến tận bây giờ tôi vẫn mê sách. Ngoài việc học hành, mở mang hiểu biết với bao điều hay, điều lạ bởi sách, tôi tìm thấy rất nhiều niềm vui, sự đồng cảm, rung động, cảm giác thư giãn từ sách. Những hiểu biết, những mở mang, những cảm xúc ấy làm tôi thấy mình bớt nghèo nàn, cằn cỗi. Tâm hồn tôi như được tưới mát, được “chữa lành”, được trải nghiệm, được sống nhiều hơn, ý nghĩa hơn trong cuộc đời.
Bây giờ, sách có quá nhiều, đủ các thể loại, lại thuận tiện. Chỉ một chiếc điện thoại trong lòng bàn tay thôi, sách gì cũng có: sách nói, sách điện tử, sách online... Nhưng tôi vẫn thích và nhớ cảm giác được cầm cuốn sách dù giấy có úa vàng, dù chữ có nhòe, để đọc mỗi khi xong việc như ngày xưa xa. Ấy là khi tôi cảm thấy tâm trí thật tĩnh lặng, thư giãn tuyệt vời và dễ chịu đến lạ kỳ.
Với tôi, sách mãi là người bạn đồng hành, thân thiết đến suốt đời.
Theo Báo Hải Dương
Tôi về lại quê nhà giữa mùa hoa bưởi. Hoa nở trắng nhưng bóng dáng bà không còn nữa.
Nước sông quê trong vắt tựa mảnh gương soi bóng hoa gạo đỏ nao lòng, bên những bóng người miền thôn dã hằn in dáng hình dâu bể.
Lao động là vẻ đẹp ẩn sâu trong từng nếp nhăn của tay mẹ, từng hạt mồ hôi thấm ướt lưng áo cha...
Hãy lắng nghe đi, bạn sẽ thấy lời thì thầm của đất. Rất khẽ thôi nhưng đủ để cảm nhận được những nhọc nhằn, vất vả của nhà nông.
Hòa bình, trong suy nghĩ của tôi không mang một màu duy nhất. Nó là bức tranh ghép từ bao sắc màu đời thường...
baophutho.vn Ngày 16/6, Hội Liên hiệp VHNT tỉnh phối hợp với Trường Đại học Hùng Vương tổ chức khai mạc lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn học năm 2025.
- Mở mắt dậy đã 8 giờ sáng. Tùng mở toang cánh cửa sổ đón những tia nắng mai buổi sớm. Mặt trời vẫn đủng đỉnh trước hiên nhà. Cơn gió cuối Thu tràn về như ve vãn từng sợi nắng...
Khi yêu thương đong đầy, hạnh phúc sẽ đơm hoa kết trái, tình người ấm áp gửi trao. Lòng nhân ái và tình yêu thương là động lực giúp ta vượt qua nghịch cảnh; giúp cho những phận...
Ngày đông rét cắt da, cắt thịt, lũ trẻ thả trâu, bò lên đồi, cắt cử một đứa trông chừng, rồi tìm nơi khuất gió, kiếm củi đốt lửa sưởi. Ngồi sưởi ấm mà chẳng có việc gì làm cũng...
Người ta hay bảo, đầu năm làm gì cũng phải suôn sẻ để cả năm được hanh thông. Bởi vậy, từ chuyện lớn như mở cửa hàng, khai trương công ty cho đến những chuyện nhỏ như ra đường...
Ai đó từng nói, mưa mùa hạ như trái tim của đất trời, chợt vui, chợt buồn, đầy nồng nhiệt mà cũng thật mong manh...
Vào những buổi chiều mùa hè, nơi hóng mát lý tưởng nhất là trên những con đường và bờ cỏ mềm ẩn mình dưới tán cây trong lòng công viên thành phố.