{title}
{publish}
{head}
Những cảnh vật đơn sơ trước mắt giúp tôi chạm vào ký ức, đánh thức từng thời khắc ấu thơ ấm áp.

Như buổi chiều nọ, tôi từ phố trở về quê thăm nhà bất ngờ. Bố mẹ đi vắng nên tôi lấy tạm chiếc xe đạp, dạo quanh khắp làng một vòng. Mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn ghé xuống nhà một người ở xóm dưới thăm chơi. Dì này tầm tuổi mẹ, cũng làm nông, sống chung với hai cô con gái.
Ngôi nhà đóng cửa, không gian bốn bề yên lặng. Là khoảng sân tuyệt không cọng rác, là con ngõ xinh xắn với những khóm hường cổ, vạn thọ... Hoa xen vào nhau rực rỡ khoe sắc. Có cả những chiếc nồi sạch sáng loáng được treo vào tường ở khu vực giếng nước, bên trên có mấy chiếc khăn mặt treo trên dây.
Phải lâu lắm rồi tôi mới lại được thấy những chiếc khăn mặt dàn hàng đều đặn trên chiếc dây phơi mỏng manh, đung đưa trong gió trước hiên nhà.
Ngôi nhà cũ của gia đình tôi trước đây có kết cấu theo kiểu ba gian, giếng nước được bố trí gần bếp phía sau. Để tiện cho việc rửa dọn, cha tôi đã dùng những viên gạch cùng những tấm ri sắt tạo thành một nơi cao ráo như sân khấu. Sẵn tre trong vườn, cha chẻ nhỏ rồi dựng thành chiếc giàn hai tầng ngay bên cạnh để mẹ và bà nội úp xoong nồi, rau cỏ mỗi lần rửa xong.
Sát vào hè, giữa hai cột nhà, cha cột mấy chiếc dây để mọi người treo lên đó những chiếc khăn của riêng mình.
Bây giờ, đứng trước gian nhà vắng, tất cả cảnh vật trước mắt khiến tôi chạm vào ký ức, đánh thức từng thời khắc ấu thơ ấm áp. Những đơn sơ, giản dị ấy, thật kỳ lạ, lại tràn ngập sự sống hơn mọi phô trương.
Kiểm đếm lại năm tháng bôn ba, tôi từng qua rất nhiều thành phố, con đường, từng lưu trú trong nhiều homestay, khách sạn. Có những nơi, để tạo cảm giác mới lạ hoặc gần gũi cho khách, chủ dịch vụ cũng mô phỏng lại cấu trúc của gian nhà quê với tường đất, mái lá. Phía trước cũng đặt những lu nước, gáo dừa.
Nhưng rồi tất cả những “mô phỏng” ấy, đều khó lòng chạm tới mảnh chiều sâu trong hồn người.
Tôi tự hỏi, phải mất bao nhiêu thời gian, mỗi người mới nhận ra những điều đẹp đẽ thực sự trên đời chưa bao giờ bắt nguồn bằng những sắp đặt dông dài hay lý lẽ.
Điều đẹp đẽ trên đời, cũng như cảm giác về nơi ta được “sống”, được thuộc về, nó khởi đầu bằng những rung động và hội ngộ thiết tha.
Nguồn: Hoàng Diệu Thông (Báo Quảng Nam)
baophutho.vn Ngày 12/12, tại Trung tâm Hội nghị tỉnh Cao Bằng, Hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với UBND tỉnh Cao Bằng khai mạc Triển lãm ảnh và trao...
baophutho.vn Trong 4 ngày (4 - 8/12), Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật phối hợp với Trường THPT Vũ Thê Lang tổ chức trưng bày ảnh nghệ thuật "Vẻ đẹp quê...
Ngoài giải thưởng Bông Sen Vàng, dự án phim “Mưa đỏ” còn nhận được các hạng mục giải thưởng khác như: kỹ xảo điện ảnh xuất sắc, nam diễn viên phụ xuất sắc và âm thanh xuất sắc.
baophutho.vn Là một trong những điển hình tiên tiến được vinh danh tại Đại hội thi đua yêu nước tỉnh Phú Thọ lần thứ I, giai đoạn 2025 - 2030, diễn viên...
baophutho.vn Nhà thơ - Họa sĩ Trần Nhương sinh năm 1942 tại xã Thạch Sơn, huyện Lâm Thao (nay là xã Lâm Thao), tỉnh Phú Thọ, hiện sinh sống tại Hà Nội. Ông...
baophutho.vn Thúy Tình - Hội viên Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật (VH VHNT) tỉnh Phú Thọ. Chị quê ở xã Tam Đảo, nguyên là Hiệu trưởng Trường Tiểu học Minh...
baophutho.vn Tập Tiểu luận và phê bình văn học mang tên “Ám ảnh chữ” của nhà thơ Hữu Thỉnh với độ dày 600 trang in khổ 16 x 24 cm , tập hợp 47 bài viết do...